TRANG CHỦ |
Truyện Teen |
Ngôn Tình |
Đam Mỹ |
Bách Hợp |
Tử Vi |
Truyện Tranh |
Facebook |
Xổ Số |
Dịch |
Tải Game |
Báo |
Tiền Ảo Bitcoin |
Nghề Làm Phi
phan_14
Ngón tay chạm nhẹ vào làn da hơi lạnh, Phong Cẩn
nhìn gương mặt này, rất đẹp nhưng vẫn không bằng Thục quý phi, Yên quý tần. Đôi
mắt linh hoạt nhắm chặt khiến hắn thấy đáng tiếc, một đôi mắt như thế nên hoạt
bát mở to mà không phải như bây giờ, mí mắt nhợt nhạt khép lại.
Ngay khi hắn ngưng thần ngắm nhìn, người trên giường đột nhiên mở mắt. Đôi mắt
mờ mịt còn mang theo chút sợ hãi, vừa thấy hắn liền vội níu chặt tay áo bào,
hoàn toàn quên mất quy củ: “Hoàng thượng, Hoàng thượng!”
“Ái phi, không sao rồi.” Phong Cẩn khẽ thở dài, thương tiếc ôm nữ tử vào lòng,
vỗ nhẹ lên lưng nàng, cảm nhận được từng cơn run rẩy của người đó.
Thính Trúc vào tới cửa, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng bèn cùng thái y lui ra
ngoài, Vân Tịch cũng yên lặng đi ra.
Lát sau, bọn họ nghe được tiếng nức nở trong phòng truyền đến, loáng thoáng lẫn
vào đó là vài tiếng an ủi, trầm thấp của Hoàng thượng.
Thái y nghe được tiếng động trong phòng vẳng ra, lại lùi ra sau thêm vài bước,
đầu vùi thấp hơn, dường như chỉ ao ước mình không hề nghe được gì, dù rằng ai
cũng biết, Hoàng thượng đang nhỏ nhẹ ôn hòa an ủi ai.
Thính Trúc lại âm thầm kinh hãi, may là đêm qua không ra ngoài xem, nếu không
thì chuyện sẽ thành thế nào, không ai biết được. Cũng may ông trời phù hộ, đánh
chết đám nô tài rắp tâm làm chuyện xấu kia, bằng không thì hậu cung bao nhiêu
cái miệng, ai có thể quản nổi.
Ngoài đại sảnh, Hoàng hậu cùng một đám phi tần đều tự bưng trà thưởng thức như
thể hôm nay không có chuyện gì xảy ra vậy.
Hoàng hậu nhìn ánh dương rực rỡ bên ngoài phòng, mệt mỏi đặt tách trà xuống,
chấm nhẹ khăn lên khóe miệng: “Đã trưa rồi, chúng ta nên về sớm đi, có Hoàng
thượng ở đây, chắc là Chiêu sung nghi cũng sẽ không có chuyện gì đâu.
“Họàng hậu nương nương nói phải,” Thục quý phi đứng lên, “Thiếp nhớ trong cung
có một ít thuốc giúp ngưng thần tĩnh khí rất tốt, đợi lúc về cung sẽ bảo nô tài
đưa tới cho Chiêu sung nghi muội muội.”
Hiền phi cũng đứng dậy theo: “Phải đấy, thiếp cũng xem xem, hôm nay bị dọa một
trận như vậy, Chiêu sung nghi muội muội chắc phải ít hôm nữa mới khỏe lại được
đây.”
Cao Đức Trung đi vào phòng trong, nhẹ giọng nói với Hoàng đế: “Bẩm Hoàng
thượng, Hoàng hậu nương nương và các chủ tử khác chuẩn bị quay về cung, ngài có
ý chỉ gì không?”
“Để các nàng ấy về đi.” Phong Cẩn ôm Trang Lạc Yên, không quay đầu lại, “Trong
cung có kẻ gian hãm hại Chiêu sung nghi, may được trời cao phù hộ, coi như là duyên
số. Ngươi gọi người tới chùa Trùng Hoa quyên cho Chiêu sung nghi một trăm lượng
vàng tiền đèn nhang, coi như trẫm thay Chiêu sung nghi tạ ơn thần linh phù hộ.”
“Vâng ạ.” Cao Đức Trung cũng thấy kỳ quái trong lòng, chẳng lẽ Chiêu sung nghi
thực sự được trời đất phù hộ, gặp loại chuyện âm hiểm này mà vẫn có thể xoay
chuyển, tuy có bị chấn kinh một chút nhưng dù sao vẫn tốt hơn bị người té bùn
đầy thân, không sao giũ sạch.
Trang Lạc Yên tựa vào lòng Phong Cẩn, âm thầm cảm khái, trời giông bão đừng nên
trốn dưới tàng cây nhé, kẻo bị sét đánh đấy.
***
Phong Cẩn ở lại cùng Trang Lạc Yên một buổi sáng, trưa đó cũng cùng nàng ăn
cơm.
Thấy Chiêu sung nghi rõ ràng không muốn ăn lại cố gắng nuốt hết bát canh mình
múc cho, trái tim thoáng mềm ra một chút, hắn buông đũa bạc, nói: “Không muốn
ăn cũng không sao, hôm nay bảo Thượng Thực cục chuẩn bị thêm ít hoa quả và điểm
tâm.” Nói xong, sai một thái giám đứng bên cạnh đi Thượng Thực cục truyền khẩu
dụ.
“Hoàng thượng, thiếp không sao đâu, chỉ không muốn ăn uống gì, một lát là ổn
thôi.” Trang Lac Yên nỗ lực để mình cười thật tự nhiên, “Hoàng thượng từng dẫn
môt nghìn tinh binh tiêu diệt mấy nghìn sơn phỉ, không ai địch nổi, thiếp sao
lại vì một chuyện nhỏ như thế đã khiếp đảm vô dụng.”
“Trẫm là nam nhi, đương nhiên nên vì trăm họ mà chiến đấu anh dũng,” Phong Cẩn
cười nói, “Nữ nhi yếu đuối một chút cũng không sao.”
“Nhưng thiếp là người của Hoàng thượng” Trang Lạc Yên nghiêm túc nhìn Hoàng đế,
“Mặc dù thiếp không cần lên ngựa chinh chiến thiên hạ nhưng chí ít cũng không
muốn để Hoàng thượng đã bận rộn việc triều chính còn phải phân tâm vì thiếp.”
Phong Cẩn bật cười, thật là một cô bé khờ khạo đến đáng yêu, phi tần trong hậu
cung đối với hắn chỉ là một loại công cụ, vui buồn của các nàng ấy liệu có thể
ảnh hưởng đến hắn bao nhiêu? Thế nhưng, khi nhìn vào đôi mắt nghiêm nghị của nữ
tử bé nhỏ này, trái tim hắn chợt mềm ra, ôn hòa nói: “Nàng nghĩ cho trẫm, trẫm
rất cảm động, cũng rất vui mừng.” Nói xong lời này, hắn liền thấy niềm hân hoan
hiện lên trên gương mặt nàng, thoáng chốc cảm thấy không đành lòng đối mặt với
tấm chân tình ấy.
Trang Lạc Yên dịu dàng cười, gắp một đũa thức ăn cho Hoàng đế: “Hoàng thượng
vui vẻ là hạnh phúc của thiếp.”
“Nàng đúng là không hề khiêm tốn nhỉ?” Phong Cẩn nhấc đũa, ăn vài miếng, “Thì
ra nói mấy lời vừa rồi là chờ trẫm khen ngợi.”
“Tục ngữ nói, Đế vương nhất ngôn cửu đỉnh, Hoàng thượng khen thiếp như vậy
đương nhiên là thật rồi, sao thiếp lại không nhận chứ, huống chi từng lời từ
đáy lòng, đâu phải vì cái gì mới nói.” Trang Lạc Yên nghiêng đầu cười với Phong
Cẩn, gương mặt còn hơi tái nhợt thoáng chốc sinh động hẳn lên.
Phong Cẩn nhìn dáng điệu đáng yêu của nàng, lòng chợt thấy vui vẻ, lắc đầu nói:
“Thế mới biết, một số người là không thể khen ngợi cũng không thể nuông chiều
đâu.”
“Thiếp là người của Hoàng thượng rồi, Hoàng thượng không nuông chiều sẽ không
có ai nuông chiều nữa.” Bàn tay Trang Lạc Yên đang vươn ra múc canh lại thu về,
“Nếu Hoàng thượng đã nói thiếp như vậy, thiếp không cùng ngài dùng bữa nữa, dù
sao thiếp cũng chỉ là một kẻ khen không được chiều cũng không được mà thôi.”
“Bây giờ là muốn nói cũng không được nữa,” Phong Cẩn đặt đũa xuống, kéo người
kia lại gần, bế đặt lên đầu gối mình, nhẹ nhàng vỗ mông Trang Lạc Yên, “Nhưng
mà đánh thì được.”
“Hoàng thượng!” Trang Lạc Yên trở tay ôm eo Phong Cẩn, véo lên eo hắn một cái,
sau đó đắc ý ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng đế.
Phong Cẩn xem nàng như vậy, tuy rằng eo bị véo một một cái khá đau nhưng tâm
tình lại rất vui, cười nói với nàng: “Hôm nay rốt cuộc trẫm đã biết, ái phi là
người trêu không được, mắng không được, phạt không được, chỉ có thể khen và
chiều chuộng thôi.”
Trang Lạc Yên hầm hừ trong lòng, hôm nay chị đây mới biết chú thuộc loại phải
bị người ta hành hạ mới dễ chịu đấy!
Cao Đức Trung sụp mắt đứng trong góc phòng, thỉnh thoảng giương mi liếc qua bàn
đồ ăn không được đụng đến bao nhiêu, giai nhân trong lòng, ngắm sắc đẹp cũng đủ
thay bữa, hôm nay ăn hay không ăn thì Hoàng thượng đều sẽ không đói bụng.
Nhưng mà, Chiêu sung nghi này chẳng lẽ bị dọa đến ngốc luôn rồi à, dám véo
Hoàng thượng như vậy, ông nhìn thôi cũng thấy đau, không biết Hoàng thượng làm
sao nhịn được.
Bữa cơm này tuy không ăn được bao nhiêu nhưng về phương diện tinh thần, Phong
Cẩn rất thỏa mãn, lúc đi trên mặt vẫn còn vui vẻ lắm.
Nhìn Hoàng đế đi khuất, Trang Lạc Yên im lặng xoa xoa bụng, đổ hai bát chất
lỏng đắng nghét đi, ai còn uống nổi canh bổ dưỡng gì gì đó nữa?
Xua tay cho người hầu bên cạnh lui ra rồi nằm ườn lên tháp mỹ nhân, Trang Lạc
Yên hơi híp mắt nhìn bồn hoa súng trên kệ, rốt cuộc là ai bày kế hãm hại nàng?
Hiền phi trông bề ngoài thì như cùng một phe với Hoàng hậu, ngay cả người như
Yên quý tần đều có thể cho qua, không có lý do làm khó mình. Mà kiểu người như
Thục quý phi, đã làm nhất định sẽ dùng biện pháp độc ác hơn, không dùng loại
thủ đoạn này để đối phó. Còn Ninh phi, Từ chiêu dung, Diệp thục dung, những
người này đều không có xung đột v`mặt lợi ích với mình, cũng sẽ không đột nhiên
bỏ công sức như thế.
Về phần “cáo già” Thái hậu, hẳn là bà ta không đến mức dùng loại thủ đoạn này
xử lý mình, huống chi, nhìn đi nhìn lại, mình vẫn không giống như là mục tiêu
trọng điểm cho Thái hậu tấn công.
Suy nghĩ hồi lâu vẫn không ra, Trang Lạc Yên uể oải ngáp dài, gọi cung nữ vào
quạt, bản thân thì ngủ thiếp đi.
Phọng Cẩn về cung Kiền Chính, không đi phê tấu chương ngay mà ngồi viết tên vài
cung điện còn trống, cân nhắc một lát, cuối cùng đánh dấu vào tên một cung điện
thông gió hướng sáng.
“Truyền ý chỉ của trẫm, Chiêu sung nghi đã thuộc hàng tam phẩm, vẫn ở trong Đào
Ngọc các e không thích hợp, nay ban thưởng cung Hi Hòa cho Chiêu sung nghi làm
tẩm cung, Thượng Xá cục chọn ngày lành gần nhất phụ trách việc chuyển cung cho
Chiêu sung nghi.” Phong Cẩn tuyên chỉ xong, sai Cao Đức Trung đi thông truyền.
Xem ra lần này Hoàng đế thực sự tức giận, ngay cả chuyện thảo luận với Hoàng
hậu cũng bỏ qua, có thể thấy hắn rất bất mãn trước án mạng này.
“Hoàng thượng ban cung Hi Hòa cho Chiêu sung nghi ư?” Hiền phi cau mày, cẩn
thận liếc nhìn Hoàng hậu, “Bẩm Hoàng hậu nương nương, vị Chiêu sung nghi này
được sủng ái hơi quá rồi chăng?” So với các cung đã có, Hi Hòa mặc dù không
tính lớn nhưng lại được xây dựng rất đẹp, hơn nữa còn gần cung Kiền Chính hơn
Đào Ngọc các, Hoàng thượng quá sủng ái Chiêu sung nghi này rồi.
“Hoàng thượng làm vậy đâu phải chỉ là ban thưởng cung điện cho Chiêu sung
nghi,” Còn nửa câu sau, Hoàng hậu không nói ra, Hoàng thượng ban thưởng cung
điện cho phi tần lại không thông báo trước với mình, chẳng phải muốn biểu đạt
rằng ngài ấy bất mãn với mình sao?
Nếu thực sự có một cung nữ treo cổ tự vẫn ở bên ngoài Đào Ngọc các thì cũng
tốt, song thế nào lại thành bị sét đánh chết, hôm nay khắp cung đều có người
bàn tán, Chiêu sung nghi được trời cao phù hộ, mấy tên nô tài đó bị sét đánh
chết cũng chưa đền hết tội. Nếu là trước đây, nàng nhất định sẽ không cho phép
loại bàn tán này xuất hiện trong cung, nhưng lần này Hoàng thượng tự mình phái
người tới chùa Trùng Hoa quyên tiền đèn nhang dưới danh nghĩa cảm tạ thần linh
phù hộ Chiêu sung nghi, “Chiêu sung nghi bị kinh sợ, ở lại Đào Ngọc các không
ổn, chuyển đến một nơi khác cũng phải.”
Hiền phi chắc cũng đoán được những lo ngại và tâm tình lúc này của Hoàng hậu,
gật đầu nói: “Cũng đúng, gặp chuyện lớn như vậy, đổi cho nàng ta một chỗ ở khác
cũng không tính là quá phận.”
Hoàng hậu cười khổ, trước đây không thấy Chiêu sung nghi được sủng ái hơn
người, nay làm sao có khả năng một bước lên trời. Hoàng thượng làm vậy chẳng
qua muốn nói thẳng cho kẻ tính hãm hại Chiêu sung nghi biết, mi muốn hại ai,
ngài ấy sẽ càng sủng ái người đó, tính tình Hoàng thượng xưa nay luôn là như
vậy, nàng có thể nói được gì?
“Cung Hi Hòa, cung Hi Hòa à, giỏi lắm!” Trang tiệp dư nghiến răng, bẻ gãy cây
bút lông trong tay, mực đen vẩy lên mu bàn tay trắng nõn, nàng ta hít vài hơi
thật sâu, “Múc nước lại đây.”
Tà Vũ lo lắng nhìn Trang tiệp dư vài lần, dọn dẹp bàn sạch sẽ rồi nhỏ giọng:
“Chủ tử, xin đừng tức giận, không tốt cho sức khỏe đâu.”
Trang tiệp dư hừ lạnh: “Chỉ nàng ta mới có vận may lớn như vậy.”
“Có lẽ… là trùng hợp thôi.” Tà Vũ rót một tách trà nhỏ, đặt lên bàn, “Huống chi
Chiêu sung nghi được sủng vẫn tốt hơn là đối thủ của người được sủng chứ, ít ra
nàng ấy làm việc gì cũng phải nhìn lại họ của mình.”
“Họ à, nếu nàng ta coi trọng nó, ngày trước lúc mới vào cung sẽ không làm loại
chuyện hồ đồ ấy.” Trang tiệp dư nâng tách trà, nhớ tới chuyện cũ, nào còn tâm
trí uống trà nên lại đặt xuống bàn, “Hiện giờ được sủng ái một chút liền giả bộ
hiền lương, hừ!”
Thấy Trang tiệp dư như vậy, Tà Vũ chỉ là một nô tì, nào dám khuyên nhiều, nghĩ
đến những vị chủ tử khác trong cung, lại âm thầm thở dài, đã vào đến đây, chỉ
có đối thủ làm gì có tỉ muội.
Đối với việc Chiêu sung nghi chuyển nơi ở, chủ tử các cung đều im lặng lạ
thường, chỉ sai người đưa không ít lễ vật tới Đào Ngọc các, lấy lý do an ủi
Chiêu sung nghi mới bị chấn kinh, ngay cả Thái hậu cũng cho người đưa tới một
cây nhân sâm trăm năm, như thể không có dị nghị gì trước quyết định này của
Hoàng đế.
Trang Lạc Yên hơi bất ngờ, nàng đoán là Hoàng đế sẽ đổi chỗ cho mình nhưng thật
không ngờ rằng sẽ được chuyển tới một cung điện, hơn nữa nàng còn là chủ nhân
của cung ấy. Cung Hi Hòa này, chỉ riêng cái tên đã thấy có chút quý trọng hơn
nơi khác, hai chữ “Hi Hòa” đều mang nghĩa may mắn, tốt lành, lại thêm có vị trí
gần cung Kiền Chính làm cho giá trị của nó càng tăng cao.
Tối đó, Hoàng đế tới Đào Ngọc các ngồi hơn nửa canh giờ mới đứng dậy về cung
Kiền Chính. Trang Lạc Yên cũng mừng khi thấy hắn không ngủ lại. Nếu vừa ban
thưởng cung mới vừa ngủ lại, dù Hoàng hậu có thực sự hiền huệ đi chăng nữa cũng
sẽ bất mãn với mình.
Trên ngự liễn, Phong Cẩn ngắm nghía ngọc bội trong tay, thấy Cao Đức Trung thấp
đầu đi bên cạnh kiệu, mở miệng hỏi: “Cao Đức Trung, ngươi nói xem, trẫm nên
giao tam hoàng tử cho phi tần nào nuôi dạy?”
Cao Đức Trung đâu dám thật sự trả lời, chỉ đành nói: “Bẩm Hoàng thượng, tam
hoàng tử nay còn nhỏ tuổi, bộ dáng lại đáng yêu, có lẽ vị nương nương nào cũng
thích.”
“Trước cứ giao cho Hiền phi nôi đi, trẫm thấy nàng ấy nuôi dạy đại hoàng tử rất
tốt.” Phong Cẩn gõ nhẹ lên ngọc bội, “Sáng mai ngươi đi truyền chỉ.”
“Vâng, thưa Hoàng thượng.” Cao Đức Trung không biết Hoàng đế nghĩ thế nào nhưng
Hiền phi đúng là một lựa chọn tốt.
Hôm sau, ý chỉ vừa được tuyên, Hiền phi liền thành đối tượng hứng mọi ghen tỵ
và ao ước của các phi tần, nhưng nhìn đến “bề dày lịch sử” của người ta, tuy
không cam lòng cũng chỉ đành cười nói chúc mừng.
Ngược lại, Trang Lạc Yên không có hứng thú lắm với việc nhận nuôi con người
khác, đứa trẻ chỉ được gửi nuôi, chưa phải ghi dưới danh nghĩa người nuôi, đến
lúc trưởng thành sao lại không biết mẹ đẻ mình là ai. Một giọt máu đào hơn ao
nước lã, có mẹ đẻ ở đó, giữa mẹ nuôi và con sẽ có khoảng cách nhất định.
Khi đến thỉnh an Hoàng hậu, thấy Hoàng hậu không cố ý gây chuyện với mình,
Trang Lạc Yên vừa thở ra nhẹ nhõm vừa âm thầm cảnh giác. Nếu lúc này Hoàng hậu
châm chọc nàng vài câu, nàng sẽ chỉ ngoan ngoãn nghe là xong chuyện, thế nhưng
nàng ta vẫn tỏ vẻ hiền đức như xưa, có thể thấy người này vừa thâm trầm vừa
biết nhẫn nhịn.
Người càng giỏi nhẫn nhịn, khi tính toán hại người khác lại càng ngoan độc,
nàng tuyệt đối không muốn trở thành đối tượng tấn công của Hoàng hậu, không
muốn đối địch với nàng ta.
Hoàng hậu vốn vẫn còn chút ít oán ghét trong lòng, nay nhìn bộ dáng rụt rè thận
trọng của Trang Lạc Yên, phần oán ghét kia đã tiêu tan quá nửa. Chiêu sung nghi
này tuy khá thông minh nhưng cũng chỉ thế mà thôi, nàng không cần dốc nhiều sức
lực lên một món đồ chơi.
Ánh nhìn thoáng đảo qua Thục quý phi và Nhu phi, Hoàng hậu vẫn điềm tĩnh, hai
người này mới là những kẻ giữ vững được thánh sủng bao lâu nay.
***
“Bẩm Hoàng thượng, đã muộn rồi, ngài nên nghỉ ngơi thôi.” Cao Đức Trung từ một
bên bước ra, nhỏ giọng nhắc nhở, “Ngủ muộn sẽ không tốt cho sức khỏe.”
“Giờ nào rồi?” Gác bút mực đỏ dùng phê tấu chương, Phong Cẩn nhìn ra khoảng
không đen kịt ngoài cửa sổ.
“Bẩm Hoàng thượng, đã giờ hợi rồi” Cao Đức Trung bước đến nhấc bút, thấy sắc
mặt Hoàng đế trầm tĩnh, không nhiều lời nữa, dọn dẹp bàn rồi lui sang một bên.
“Chuyện ở ngoài Đào Ngọc các tra thế nào rồi?” Phong Cẩn ra chính điện, nhìn khắp
hoàng cung loang loáng đèn đóm, mặt vẫn trầm như nước.
“Bẩm Hoàng thượng, nô tài không rõ chuyện này lắm, chỉ nghe nói có người nhìn
thấy đêm ấy có một thái giám và một cung nữ khiêng vật gì đó đi về phía Đào
Ngọc các, chuyện còn lại thì không biết.” Cao Đức Trung thăm dò nói, “Có lẽ chỉ
Phan thống lĩnh mới rõ thôi.”
Phong Cẩn không phủ nhận, lại hỏi: “Bên Hoàng hậu có động thái gì không?”
“Hoàng hậu nương nương cùng các nương nương khác đều tặng không ít thuốc bổ đến
an ủi Chiêu chủ tử, ngoài ra không thấy có động thái gì khác.” Cao Đức Trung
không rõ Hoàng đế thực sự nghĩ thế nào về Chiêu sung nghi, cho nên không dám
thêm bớt gì, “Bên Chiêu sung nghi lại chưa thấy có động tĩnh, mấy ngày nay
Chiêu sung nghi dùng bữa tuy ít nhưng vẫn đều đặn. Có điều, nô tài thấy, ngoài
mỗi sáng đi thỉnh an Hoàng hậu nương nương, Chiêu sung nghi hình như không ra
ngoài.”
Phong Cẩn nghe nói vậy, thoáng thở dài, khoát khoát tay áo: “Đi nghỉ đi.” rồi
quay người vào phòng ngủ của mình.
Chuyện Chiêu sung nghi chấn kinh không muốn ra khỏi cửa đã chẳng còn là bí mật
gì đối với mọi người trong cung, chủ tử các cung nhiều ít đều cảm thấy hả hê
trước sự xui xẻo của Trang Lạc Yên hoặc tiếc rẻ một cơ hội hãm hại Chiêu sung
nghi không thành.
Sáng hôm nay, các phi tần tới cung Cảnh Ương thỉnh an Hoàng hậu như thường lệ,
Hoàng hậu nhìn những giai nhân như hoa khoe sắc ngồi phía dưới, mở miệng cười:
“Gần đây trong cung xảy ra không ít chuyện, nhưng mọi người không cần lo lắng,
mọi sự đã có Hoàng thượng và bổn cung lo, chuyện gì cũng sẽ được giải quyết.”
Nói xong nhìn về phía Trang Lạc Yên, “Chiêu sung nghi đã khá hơn chưa?”
“Tạ ơn Hoàng hậu nương nương quan tâm, tần thiếp đã ổn rồi.” Trang Lạc Yên đứng
dậy nghiêng mình, người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ nàng còn kinh hãi chưa quên.
Mấy vị phi tần ngồi đó thầm cười nhạo, sống trong hậu cung này, có mấy người
tay còn sạch sẽ, nàng Chiêu sung nghi kia chỉ mới nhìn thấy vài thi thể đã bị
dọa đến nông nỗi này, đúng là còn thiếu nhẫn tâm, ngươi như vậy làm sao tồn tại
được ở đây.
“Theo ta thấy, lá gan Chiêu sung nghi nhỏ quá đấy.” Tô tu nghi cười, “Chẳng qua
chỉ là mấy người chết không có liên quan gì đến nàng, nàng việc gì phải sợ đến
thế?”
“Tần thiếp từ nhỏ chưa từng thấy những việc này, đã khiến Tô tu nghi chê cười
rồi.” Trang Lạc Yên áy náy cười với Tô tu nghi.
Nàng nói như vậy, người khác nghe sẽ hiểu thành, từ nhỏ đến nay nàng chưa thấy
những việc này nên sợ, như vậy có người không sợ là vì?
Thục quý phi rất bất đắc dĩ với vị muội muội có đầu không óc này, sao lại nói
năng như thế?
“Muội chỉ biết trêu chọc Chiêu sung nghi, hôm kia ai nhìn thấy con chuột cũng
sợ đến tái cả mặt?” Thục quý phi ra vẻ trách cứ Tô tu nghi, “Đừng có mang lá
gan của muội ra làm trò cười cho mọi người nữa.”
“Nữ tử chúng ta nhát gan là bình thường,” Hoàng hậu cười ôn hòa, “Các vị muội
muội đừng trêu ghẹo nhau nữa, trời không còn sớm, đi thỉnh an Thái hậu nương
nương thôi.”
“Hoàng hậu nương nương nói phải.” Thục quý phi cười cười đứng dậy, song nét
cười dịu dàng đáng yêu có hơi cứng nhắc.
Tới cung Khang An, Thái hậu theo thường lệ lại diễn một màn mẹ chồng nàng dâu
thân thiết với Hoàng hậu, lần này không cố ý đề cập tới tỉ muội họ Diệp mà lại
ôn hòa hỏi thăm Trang Lạc Yên vài câu rồi cho mọi người ra về.
Không biết có phải tại thời tiết thay đổi hay không, ngồi trên kiệu, Trang Lạc
Yên cảm thấy oi bức khó chịu, nàng phe phẩy cây quạt trong tay, ngẩng đầu nhìn
bầu trời giăng đầy mây đen, nhíu nhíu mày.
“Chiêu sung nghi không được vui?” Kiệu của Tương hiền tần từ ngã rẽ đi tới,
song song với Trang Lạc Yên, thấy vẻ mặt nàng như vậy liền cười nói, “Thì ra
muội muội sợ nóng.”
“Muội muội đây sợ lạnh, sợ cả nóng.” Trang Lạc Yên tiếp tục phe phẩy quạt,
“Chẳng lẽ tỉ tỉ không sợ?”
“Đúng vậy, ta cũng sợ nóng, đến mùa hạ oi bức là ban đêm không sao ngủ sâu
được, chỉ cần có tiếng động khẽ đã tỉnh rồi.” Tương hiền tần cười nhẹ, “Cái tật
này thực không được tốt lắm.”
“Quả thực không tốt lắm,” Trang Lạc Yên cười theo, “Ban đêm nên ngủ thật sâu
mới tốt.”
“Đúng thế, ngủ sâu mới không nghe được những âm thanh lạ,” Tương hiền tần thở
dài một tiếng, “Như muội muội đúng là khiến người ta ao ước.”
“Đâu có gì mà ao ước chứ.” Nụ cười của Trang Lạc Yên nhạt đi một chút, “Cũng
chỉ như vậy mà thôi.”
Tương hiền tần nhìn nàng một cái, lại ngẩng đầu nhìn lên bầu trời: “Muội muội
nhanh lên, cơn mưa này không biết lúc nào đến đâu.”
Trang Lạc Yên cũng cười với nàng ta: “Phải đấy, nên nhanh về thôi.”
Trở lại Đào Ngọc các chưa đến nửa nén hương, quả nhiên trời mưa rất to, Trang
Lạc Yên dựa bên cửa sổ, tay lật một quyển thơ, mắt lại chăm chú nhìn làn mưa.
“Chủ tử,” Thính Trúc bưng đĩa dưa hấu cắt miếng đã ướp lạnh vào, thấy Trang Lạc
Yên ngồi bên cửa sổ bèn tới khuyên can, “Giờ đang gió lớn, chủ tử đừng ngồi đây
kẻo bị ướt.”
“Ở đây thoáng hơn.” Trang Lạc Yên xua tay tỏ vẻ không sao, cầm một miếng dưa
lên, cắn một miếng dưa lành lạnh lại thơm ngọt vào miệng, dường như mát đến tận
ruột gan.
“Bẩm chủ tử, hôm nay Tương hiền tần nói vậy là có ý gì ạ?” Thính Trúc ngập
ngừng lên tiếng, “Nô tì nghĩ, lời nàng ấy có ẩn ý khác.”
“Ẩn ý trong lời nói cũng phải chọn nói với người hiểu được chúng kìa,” miếng
dưa cắt mỏng cắn vài cái đã xong, Trang Lạc Yên lau khóe miệng, cười nói, “Chủ
tử của em ban đêm ngủ rất sâu. làm sao hiểu được điều Tương hiền tần nói.”
“Đúng rồi, trước khi chủ tử bị chấn kinh, ban đêm đều ngủ rất sâu,” Thính Trúc
hiểu ra, cười nói, “Là nô tì nghĩ sai rồi.”
Trước đây, Trang Lạc Yên luôn cảm thấy loại chuyện như tản bộ trong mưa nhìn
thì lãng mạn nhưng thực ra hơi ngốc, song hôm nay nhìn một vị Đế vương đội mưa
mà đến, Trang Lạc Yên nghĩ, loại hành động này không phải hơi ngốc mà còn rất
ngốc.
Là một vỠvua, Phong Cẩn đương nhiên không hề bị ướt, chỉ có những người phục vụ
hắn là chịu khổ mà thôi. Trang Lạc Yên sai nô tài đưa những người này đi hong
quần áo, còn mình cùng Phong Cẩn ngồi xuống bên cửa sổ.
Ngoài kia, ngoại trừ thấy vườn hoa nho nhỏ của Đào Ngọc các, chỉ còn thấy toàn
tường đỏ ngói xanh, cùng với mưa.
“Ái phi đang xem cái này?” Phong Cẩn cầm tập thơ trong tay Trang Lạc Yên, cười
nói, “Trẫm không biết ái phi cũng là một tài nữ đấy.”
“Hoàng thượng lại trêu thiếp rồi.” Trang Lạc Yên chỉ một bài thơ trong đó, “Nào
hoa nào mưa gì đó, thiếp nhìn là buồn ngủ rồi, ngài biết rõ thiếp không thích
mấy thứ này còn lấy ra giễu thiếp.”
“Ra là trẫm hiểu lầm ái phi,” Phong Cẩn đặt tập thơ sang một bên, “Vậy nàng nói
xem, nàng am hiểu những gì nào?”
“Tuy thiếp không tinh thông nhưng mấy thứ này đều có biết, Hoàng thượng hỏi
thiếp am hiểu cái gì nhất, điều thiếp am hiểu nhất chính là mọi thứ đều biết sơ
sơ.”
“Sợ là thứ gì cũng không xuất sắc mới đúng,” Phong Cẩn cười khẽ, kéo Trang Lạc
Yên ngồi xuống bên mình, “Theo trẫm thì, nàng am hiểu nhất là ăn, uống, ngủ.”
“Hoàng thượng đang nói thiếp là heo sao?” Trang Lạc Yên bĩu môi, “Nếu là heo,
thiếp nhất định là một mỹ nhân heo, đặc biệt lắm đấy.”
“Bên cung Hi Hòa đã sửa sang xong, hôm sau là ngày lành, nàng chuyển qua đó
đi.” Phong Cẩn nâng má Trang Lạc Yên, nét mặt rất dịu dàng, “Nếu có chỗ nào
không hợp ý thì bảo Thượng Xá cục sửa lại là được, không cần báo cho người
khác.”
Trang Lạc Yên thoáng run lên một chút, đồng chí Hoàng đế này thật sự cưng chiều
nàng hay là muốn xem nàng có ỷ vào sự cưng chiều của hắn mà kiêu căng hay
không? Một phi tần tòng tam phẩm như nàng được làm chủ một cung đã là ơn trên
ban cho, nếu còn xét nét cho nọ cho kia thì đúng là đầu óc có vấn đề rồi.
“Thiếp còn chưa nhìn, sao Hoàng thượng đã cảm thấy thiếp sẽ không hài lòng?”
Trang Lạc Yên nhẹ nhàng kéo tay áo Phong Cẩn, “Vừa rồi chẳng phải ngài mới giễu
thiếp chỉ am hiểu ăn uống ngủ thôi sao, có thể thỏa mãn thiếp ba vấn đề này thì
cho thiếp ở đâu cũng được.”
phan_1
phan_2
phan_3
phan_4
phan_5
phan_6
phan_7
phan_8
phan_9
phan_10
phan_11
phan_12
phan_13
phan_15
phan_16
phan_17
phan_18
phan_19
phan_20
phan_21
phan_22
phan_23
phan_24
phan_25
phan_26
phan_27
phan_28
phan_29
phan_30
phan_31
phan_32
phan_33
phan_34
phan_35
phan_36
phan_37
phan_38
phan_39
phan_40
phan_41
phan_42
phan_43
phan_44
phan_45
phan_46
phan_47
phan_48
phan_49
phan_50
phan_51
phan_52
phan_53
phan_54
phan_55 end
phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK
TRANG CHỦ |
Truyện Teen |
Ngôn Tình |
Đam Mỹ |
Bách Hợp |
Mẹo Hay |
Trà Sữa |
Truyện Tranh |
Room Chat |
Ảnh Comment |
Gà Cảnh |
Hình Nền |
Thủ Thuật Facebook |
Facebook |
Tiện Ích |
Xổ Số |
Yahoo |
Gmail |
Dịch |
Tải Opera |
Đọc Báo |
Lưu địa chỉ wap để
tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian